“Ba mẹ ơi xây nhà đi, nhà mình như ổ chuột…”
Đó là tôi của 15 năm về trước, ngày nào đi học về cũng mè nheo khi ba mẹ đang tất bật công việc trong căn nhà nhỏ chật hẹp với đống giấy tờ máy móc trải từ phòng ngủ đến ngoài ốt. Ở quê tôi quán xá, cửa hàng gọi chung là "ốt" mà có vẻ như việc dùng từ "ốt" cũng hợp hoàn cảnh hơn chứ cửa hàng thì sang quá, nhà tôi thời điểm đó đâu có khác gì… ổ chuột!
Mẹ làm nghề photocopy, đánh máy vi tính, ép plastic, làm vòng hoa bức trướng… còn ba thì làm lái xe cho Ủy ban huyện. Tôi còn nhớ như in cái biển cửa hàng bằng sắt nặng trịch ngày nào ba mẹ cũng bê ra bế vào, hôm nào quên cất kiểu gì sáng ra cũng không cánh mà bay.
Nhà có 3 chị em gái và tôi là người thứ hai, nghe mẹ kể lúc sinh chị cả, nhà còn nghèo hơn nữa. Nguyên văn mẹ kể "Thời sinh chị của các con nhà nghèo khổ lắm, mẹ chửa vượt mặt còn vài ngày nữa sinh mà vẫn phải vác bụng xuống bếp nấu rượu". À lúc ấy nhà chưa làm nghề photocopy, mãi sau khi sinh tôi xong ba mẹ mới xin ông bà ra riêng để mở cái ốt nhỏ.
"Ốt nhỏ" đúng nghĩa nhỏ luôn đó, chỉ đủ 1 gian ngủ tạm bợ buổi trưa cho ba mẹ và em gái út. Còn tôi và chị gái thì vẫn ở với ông bà, sáng dắt nhau đi bộ tới trường, chiều đi học về ghé qua ốt chơi với mẹ và út. Chiều muộn mẹ đóng ốt, đèo út trong giỏ xe, còn chị và tôi ngồi yên sau ôm chặt lấy lưng mẹ. Ngày nào cũng thế, hôm nào cũng vậy, con đường từ ốt về nhà ông bà buổi chiều nào cũng rang rảng tiếng 3 đứa trẻ khoe mẹ nào phiếu bé ngoan, nào điểm 10 và cũng không thiếu những lần ngô nghê trách móc "Mẹ ơi sao nhà mình nhỏ như cái ổ chuột, sao ba mẹ không xây nhà to đi?".
Chưa hết, về đến nhà ông bà còn réo rắt ông nội "Ông ơi ông cho ba mẹ tiền xây nhà đi, nhà gì mà như cái ổ chuột". Đến giờ mỗi lần về thăm ông vẫn bị ông trêu "Huhu, nhà chi mà như cấy ổ chuột, đứa mô nói rứa hè, mới đó mà nậy cả rồi bây ạ".
Tôi hồi ấy bé xíu nên đâu có biết ba mẹ đã phải tiết kiệm như thế nào, chuẩn bị tài chính ra sao để xây nhà, rồi gặp khó khăn gì. Chỉ biết rằng có những khi, tò mò mở cái tủ xập xệ của ba mẹ ra, tìm đến cái ví đã sờn cũ mà mẹ vẫn hay cất tiền, chẳng thấy một đồng tiền nào nữa.
Đến năm tôi lên lớp 6, ba mẹ sau bao nhiêu năm tích góp cũng mua đứt được mảnh đất mà trước giờ vẫn thuê để dựng ốt. Thời gian từ khi mua đất đến lúc hoàn thiện ngôi nhà kéo dài 3 năm, ba vẫn ngày ngày lái xe đưa các bác lãnh đạo đi công tác, mẹ vẫn ngày ngày quần quật bên chiếc máy photo, gõ lọc cọc từng chữ vi tính. Hồi đó có mỗi nhà tôi làm nghề này nên khách khứa đông lắm, có những hôm chị em tôi phải xếp ghế cao trèo lên để bấm máy giúp mẹ.
Phòng khách nhà mình.
3 năm sau từ khi thuê đất thì ba mẹ đã xây được một ngôi nhà 2 tầng, nhà tôi đẹp lắm, đến giờ vẫn đẹp và người ta vẫn cứ tấm tắc khen mãi. Người ta nhìn ngôi nhà bây giờ và bảo rằng con nhà có điều kiện nhưng họ đâu biết rằng, từng nội thất bằng gỗ kia là ông bà nội tích góp từ hồi còn trẻ để dành dụm cho ba mẹ, từng viên gạch sáng láng kia là công sức ba mẹ ngày đêm lọc cọc in ấn tài liệu cho khách.
Ba tôi giỏi lắm, ngôi nhà này do ba thiết kế, đâu đó liên quan đến kỹ thuật thì ba nhờ bạn bè, còn điện nước trong nhà cũng là ba tự tay làm. Ngày ngôi nhà hoàn thiện, từ trẻ nhỏ đến người già trong họ kéo đến cùng nhau dọn dẹp lau chùi sạch sẽ, đó cũng là ngày vui nhất tuổi thơ tôi.
Vườn rau của mẹ.
Ba chị em có ba phòng riêng ở tầng trên rộng rãi lắm, còn mẹ và ba ở tầng dưới. Ốt photo nhỏ giờ đây đã to gấp 3 lần với máy móc hiện đại hơn, quy trình làm việc cũng chuyên nghiệp hơn.
Ở nhà mới được 1 năm thì tôi xuống thành phố để đi học cấp 3 ở trường chuyên của tỉnh rồi lên đại học lại ra Hà Nội. Thế nhưng phòng của tôi ba mẹ vẫn giữ nguyên chẳng cho ai thuê, vẫn dọn dẹp thường xuyên để mỗi khi con gái về lại được ngủ trên chiếc giường êm thật êm, để không còn ngô nghê trách móc "nhà ổ chuột" nữa.
Tôi dự định sẽ sinh sống và làm việc tại Hà Nội, nơi đây đất đai nhà cửa đắt đỏ hơn gấp chục lần ở quê và điều đó đồng nghĩa những người trẻ chúng tôi phải cố gắng hơn cả những gì ba mẹ ngày xưa đã cố gắng nữa. Ba mẹ và ngôi nhà đầu tiên của chúng tôi chính là động lực để nơi thủ đô thênh thang này, tôi sẽ có một mái ấm như vậy để trở về, để sum vầy hạnh phúc.
Thông tin người dự thi:
Họ và tên: Trương Thị Yến Chi
Email: chitty@xxx.com.vn
Cuộc thi viết "Tôi đã mua căn nhà đầu tiên như thế nào?" do trang điện tử Afamily tổ chức với sự đồng hành của VinCity – Thương hiệu bất động sản mới của Tập đoàn Vingroup.
Cuộc thi tạo ra diễn đàn cho tất cả mọi người chia sẻ câu chuyện và kinh nghiệm sở hữu căn nhà đầu tiên của chính bản thân mình. Thông qua chia sẻ đó, hi vọng các độc giả khác sẽ có những thông tin đầy đủ, lời khuyên hữu ích để thuận lợi hơn khi xây dựng tổ ấm.
Cuộc thi sẽ diễn ra trong 1 tháng, kéo dài từ 18/12/2018 - 18/1/2019 với tổng giá trị giải thưởng lên đến 100 triệu đồng đến từ nhà tài trợ VinCity.
Hãy chia sẻ ngay với Ban tổ chức "Tôi đã mua căn nhà đầu tiên như thế nào?" những kỷ niệm đáng nhớ, những kinh nghiệm "xương máu", những "tips" hữu ích,… khi mua căn nhà đầu tiên của bạn.
Email gửi bài dự thi: ngoinhadautien.afamily@vccorp.vn.
Xem thêm thông tin về thể lệ cuộc thi và giải thưởng Tại đây.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét